Em trai bảo:" Chị đọc Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ đi. Hay lắm. Rùi luyện em Phương nhà mình như cái thằng trong truyện ấy"
...
Mình đã nghĩ tới điều đó, tin vào điều đó khi đọc "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ"
...
"Bố tôi nói, mỗi cái tên là một âm thanh tuyệt diệu. Người càng thân với mình bao nhiêu thì âm thanh đó càng tuyệt diệu bấy nhiêu.Tôi tin bố. Tôi hay gọi tên bố chỉ để nghe âm thanh.
Sau vụ đó, tôi dám cá với các bạn, thằng Tí không dám ra bờ sông một mình nữa. Lần nào đi, nó cũng chờ bố tôi. Bố tôi cõng nó một bên vai, cõng tôi một bên vai. Nhưng tôi có qui định với nó, cái cổ của bố phải để tôi ôm. Bố tôi mà! Nó đồng ý."
"Bạn hãy tưởng tượng, một buổi sáng mờ sương. Bạn vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, và bạn chợt hiểu khu vườn nói gì. Bạn hiểu bây giờ là mùa gì và bông hoa nào đang nở, tên gì. Từng tiếng bước chân trong vườn, bạn biết chính xác người có bước chân đó cách xa bạn bao nhiêu mét. Bạn còn biết tiếng chân đó là của ai, bố hay mẹ. Bạn sẽ giả vờ hỏi:
- Ai đó? Có phải là người khách lạ không?
- Không. Tôi là khách quen! - Người đó trả lời.
Bạn sẽ nói:
- Khách quen sao tui không biết vậy cà? Tui nghe bước chân lạ lắm."
Đang đọc dở. Phải nói rằng nó rất rất hay chứ không phải chỉ hay lắm đâu. Những truyện viết về tuổi thơ có khá nhiều. Mình đã từng đọc:" Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh", "Cho tôi một vé đi tuổi thơ",...Không so sánh truyện nào hay hơn truyện nào, nhưng mới đọc 4 phần của "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" mình đã muốn có cuốn sách đó trên tay. Muốn giữ nó cho tủ sách tương lai.
Đứa trẻ trong câu chuyện có một tâm hồn đẹp, rất đẹp. Bởi những người xung quanh nó đều có tâm hồn đẹp, và họ luôn nói với nó về những câu chuyện, sự việc bằng những ngôn từ đẹp nhất.
"Thằng Tí hay đem cho bố tôi những trái ổi. Nó trèo cây giỏi lắm, nhà nó có một vườn ổi. Những trái ổi to được nó lựa dể dành cho bố đều có bịch ni-lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi như thế bao giờ cũng vừa to vừa mềm, cắn vào rất đã. Bố tôi ít khi nào ăn ổi, nhưng vì nó, bố ăn.
Tôi nói:
- Sao bố kính trọng nó quá vậy?
Bố cười xòa:
- Không phải đâu, bố không cưỡng lại được trước món quà. Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó - Bố còn nói thêm - Một nụ hôn cũng là một món quà sang trọng. Một giấc ngủ của tôi cũng chính là một món quà, cả con người tôi đều là món quà cho bố."
Ai cũng có những cảm xúc, những yêu thương muốn chia sẻ nó cho người khác. Nhưng để thể hiện và nói ra tất cả điều đó thật khó. Nhưng bạn biết không, nếu bạn có con, nếu chúng hàng ngày được nghe bạn nói những lời yêu thương ấy, con của bạn nhất định sẽ có một tâm hồn tuyệt đẹp. Đứa trẻ đó nhất định sẽ trở thành một người biết yêu thương.
Mình đã nghĩ tới điều đó, tin vào điều đó khi đọc "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ"
Nhận xét